Gọi: 0909936282 Nhắn tin: 0909936282 Nhắn tin qua zalo với Cá Sấu Hoa Cà Nhắn tin qua facebook với Cá Sấu Hoa Cà

Tôi là một thằng bất trị. Thực ra tôi học cũng không đến nỗi, tôi chỉ cố tình học hành không tử tế với các thầy cô không thích để được tự do nghịch. Tôi thích trở thành một kẻ… không dạy nổi, thích là thằng mà nhắc đến tên thì thầy cô họ sẽ ném luôn cho câu: “Ôi sời… thằng đấy thì kệ nó đi!”.

Lý do à? Tôi ghét những áp đặt của họ. Học giỏi là cứ phải điểm phẩy chót vót như đứa lớp trưởng sao? Học giỏi là cứ một mực nói theo sách vở mà không phải quan điểm của mình sao? Tôi tạo ra một cuộc sống riêng, thích chơi thì chơi, thích học thì học, nghĩ gì làm ấy. Tất nhiên, đời không như là mơ. Tôi vẫn chịu sự quản lý của bố mẹ.

Bố tôi là bộ đội về hưu, bố quản thúc tôi theo cách của quân đội. Tôi càng ghét điều đó. Nó quá gò bó và hà khắc. Thậm chí bố chẳng còn nghe tôi nói một lời. Tôi với bố như hai đường thẳng song song, à không phải là hai thanh nam châm cùng dấu. Chúng gặp là đẩy, còn tôi và bố gặp là mắng hoặc đánh. Tôi tránh mặt bố nhiều hơn, thực ra không phải sợ, tôi chẳng thích mẹ tôi phải khóc lóc mỗi lần hai bố con bất đồng. Mà thực ra thì có đồng quan điểm bao giờ đâu.

câu chuyện thời đi học

Cuối năm lớp 7, trong ngày sinh nhật của tôi, lần đầu tiên tôi thấy bố nghiêm túc. Bố nói bố tôi lớn rồi, nhận thức được việc mình làm rồi. Đấy, đây là câu mà tôi muốn nghe nhất. Thế mà bao nhiêu năm qua ông chẳng chịu nói. Tôi bỗng cảm thấy trưởng thành hơn. 

Huyện tôi có một trường chuyên, bố đồng ý sẽ không còn kiểm soát cuộc sống của tôi nếu tôi thi đỗ vào ngôi trường đó để học nốt hai năm cuối cấp 2. Một thằng thích tự do như tôi, nghe được tin đấy như hái được sao trên trời vậy. Thế là tôi cắm đầu vào học.

Tôi nói rồi, tôi học không dở, lại cộng thêm chăm chỉ. 2 tháng trời miệt mài, tôi đỗ, vào học một lớp chuyên Toán và phải ở… nội trú vì bố tôi đã đăng kí trước như thế. Tôi bàng hoàng ngày nhận học, ông đã tính trước tôi một bước là thế. 

Thế là tôi bắt đầu cuộc sống của một thằng bị quản thúc chặt hơn trước kia. Đúng là bố không kiểm soát cuộc sống của tôi và thay vào đó là cô hiệu trưởng. Sáng chúng tôi được gọi dậy từ 5 rưỡi, làm các công việc cá nhân và lên nhà ăn. Đến trường học đến trưa, ăn rồi ngủ, sau đó vòng lặp lại tương tự đến chiều. Nhàm chán! Nhàm chán hết sức!

chuyện về cô giáo

Tôi không có ý định bỏ học nhưng mọi thứ thế này lại có vẻ như đang ép tôi làm thế.

Tôi ở cùng phòng với 4 bạn nữa, khác lớp nhưng có vẻ chúng cũng nghịch ngợm chẳng kém tôi. Thế là hợp nhau. Tối hôm đó, chúng tôi bàn kế trốn ra ngoài để chơi điện tử. Thực ra tôi cũng không có ý định đi cả đêm, chỉ là ra một hai tiếng rồi về. Ba ngày ở đây nhưng chúng tôi cũng thăm dò được phía sau dãy nhà có một bức tường chưa rào thép. Chúng tôi lên kế hoạch, sau 9h, thầy quản lý đi kiểm tra xong là khóa cửa và lẻn ra ngoài, tất nhiên, đèn học vẫn để. Chơi đến 23h. Trót lọt.

Tôi hả hê với chúng bạn và lên kế hoạch cho những lần tiếp theo…

Sáng hôm sau, tôi bất ngờ bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Đến nơi đã thấy 4 đứa kia đứng đó. Có lẽ chúng nó cũng như tôi, lờ mờ hiểu được vì sao phải lên đây.

Cô hiệu trưởng đứng đối diện, mắt cô thâm quầng. Có lẽ đêm qua cô thức, à đúng rồi vì con cô ốm, tôi nhớ hôm trước thầy quản lý có nói.

món quà chia tay cô

-  Các em có điều gì nói với cô không?

Chúng tôi im lặng, cúi gằm mặt xuống đất. 1 phút lặng lẽ đến tê sợ. Không ai nói một lời nhưng dường như có một cơn bão sắp ập đến và cuốn tất cả chúng tôi đi.

- Cô xin từ chức Hiệu trưởng… vì các em.

Chúng tôi bàng hoàng, 4 đứa cùng ngước lên nhìn cô. Trong ánh mắt ấy, tôi đọc được sự cương quyết, đọc được sự thất vọng và đọc được cả tình thương. Trước khi đến đây, tôi được nghe kể về cô một từ “hắc”, nên tôi đã nghĩ sẽ có một hình phạt nào đó ghê gớm lắm.

Nhưng không. Giờ thì cô chỉ nói thế. “Vì các em”, bọn chúng tôi chẳng hiểu được cụm từ ấy cho đến khi cô lấy tay lau nước mắt. Cô bảo rằng, để chúng tôi phải trốn ra ngoài chơi như thế là lỗi của cô. Không phải cô đã không quản lý tốt mà vì cô chưa khơi gợi được hứng thú học tập đối với chúng tôi. Và đó là thất bại của cô.

lời cô dậy

Giây phút ấy, một con người khác bất ngờ xuất hiện trong tôi. 

Câu nói ấy, “Cô xin từ chức Hiệu trưởng… vì các em” - câu nói đã thay đổi thái độ của tôi, thay đổi tôi. Tôi nhận ra con người thực sự của mình là gì. 

Hóa ra, cái tôi cần là sự tin tưởng. 

Em cảm ơn cô!

Gửi cô Hiệu trưởng năm cấp 2 của tôi!

 

Theo: Casauhoaca.com